THIẾT CHÚA ĐẠI PHONG

Chúa Trịnh ngày nào cũng yến tiệc, ních đầy bụng những sơn hào, hải vị. Người ăn của ngon nhàm mồm đâm ra khó tính. Một hôm chúa khó ở, lưỡi se đắng, bụng ậm ạch. Nhân ngồi với Quỳnh, chúa phàn nàn:

– Ta ngẫm không còn thiếu thứ gì quý hiếm trên đời chưa thưởng thức. Quái lạ, thế mà vẫn chưa món nào làm ta thực sự cảm thấy ngon miệng. Điều đó là tại làm sao, Trạng nói ta hay?

– Quỳnh nói luôn: Thế chúa đã xơi món mầm đá bao giờ chưa?

– Chúa lấy làm lạ: Món mầm đá thế nào, chắc ngon lắm phải không?

– Quỳnh đáp: Tuyệt trần đời. Nhưng muốn ăn mầm đá phải kỳ công.

– Chúa liền nằng nặc: Sợ gì công phu! Miễn là được ăn ngon. Nhất là lúc này, người đang mệt mỏi, ta đang rất cần ăn biết ngon. Trạng hãy mau chóng cho làm móm mầm đá kia đi!

– Ít lâu sau, vào tờ mờ sang. Quỳnh viết thiếp cho gia nhân mời chúa đến nhà thết tiệc mầm đá.

- Chúa đến nhà Trạng ngay từ mới rạng sáng. Đến khi mặt trời đứng bóng, vẫn thấy Quỳnh bận rộn lụi hụi dưới bếp, thỉnh thoảnh chạy ra, chạy vào, mồ hôi nhể nhại, khăn tay vắt vai, tay áo xắn đến khuỷu...Chúa nghĩ thầm:"Đúng là món mầm đá kỳ công thật, nên Trạng mới phải ra tay đốc thúc nhà bếp tất tưởi như thế kia!"

- Quá ngọ, sang mùi, bụng chúa bắt đầu cồn cào. Quỳnh vừa ló mặt, chúa chép miệng, trách: Sao "mầm đá" lâu chin thế? Biết vậy thế này ta chẳng nhận lời đến nhà Trạng hôm nay.

- Quỳnh lấy khăn tay thấm mồ hôi trán khải rằng: Thần muốn chúa ngon miệng nên mới dụng công ninh "mầm đá" thật công phu. Xin gắng đợi chút nữa, sắp chín rồi...

- Một chốc chúa lại giục, Quỳnh lại khẩn khoản thưa: "Gắng đợi thêm một chút mầm đá không kỹ lửa, không ninh nhừ khó tiêu..."

- Mặt trời xế bóng vẫn chưa thấy món mầm đá được dọn ra. Mùi cá khô, lẫn mùi khói bếp bên mấy nhà vào bữa cơm chiều, làm chúa "Nhức lỗ mũi", ứa nước dãi. Chúa đành gọi Quỳnh lên , chúa ngồi lù đù hóp bụng lại, thú thật: Ta đói lắm rồi, không đợi được nữa. Mẩm đá để dành ăn sau cũng được. Bây giờ có thức gì dùng tạm, Trạng cứ cho mang lên!

- Quỳnh dạ một tiếng, vẻ miễn cưỡng rồi hét vọng xuống bếp: Cứ chất thêm củi vào nồi "mầm đá"! Hãy bưng cơm lên dâng chúa dùng cho qua loa đã chúng bay!

- Gia nhân dạ ran, rồi bê cái mâm lên. Bữa xoàng, có một phạng cơm với rau muống luộc, và một chiếc hũ sành.Chúa thấy ngoài chiếc hũ dán mảnh giấy hồng điều đề hai chữ "đại phong". Chúa ăn cơm rau chấm nước "đại phong" ngon lành, chỉ một loáng lại đưa bát cho Trạng xới tiếp. Chúa nghĩ bụng, chắc món này cũng quý hiếm đặc biệt, nên thấy Trạng giữ gìn chiếc hũ cẩn thận. Có lần rau đã hết nước chấm, mãi mới thấy Trạng cẩn thận đỡ miệng hũ, múc thêm mấy muôi nhỏ "đại phong" nữa... — Chúa ngắm nghía chiếc hũ lại nhìn Trạng. Này khanh, "đại phong" là món gì mà ngon lạ như vậy?

– Khải chúa, đây chỉ là món thường nhật của con nhà trong làng.

- Chúa không tin: Hai chữ "đại phong" là nghĩa thế nào?

- Quỳnh tủm tỉm cười: Nhà chúa nhìn được mặt chữ, tự giải lấy, khắc rõ.

- Chúa lẩm bẩm: Đại phong tức là gió lớn, phải không?

- Quỳnh gật đầu, hỏi tiếp: Vậy gió lớn thì làm sao?

- Chúa bối rối như học trò không thuộc bài, nhìn Trạng.

- Quỳnh giảng giải: Gió lớn ắt đổ chùa!

- Trạng lại tiếp, hỏi dần: Đổ chùa thì làm sao?

- Chúa càng ấp úng. Quỳnh nói: Đổ chùa thì sư, vãi bỏ chạy, xôi oẵn mất hết... Của ngọc thực rơi vãi hết thì ông bụt nào cũng phải lo... Tượng lo thì làm sao?

- Trạng hỏi, đáp, dồn dập, liên hồi. Chúa chỉ còn biết ngồi trơ ra như phỗng. Hồi lâu, Quỳnh mới chịu khẽ khàng cắt nghĩa: Đến trẻ con cũng biết đọc ngược thì "tượng lo" là "lọ tương". Khải chúa, thứ tương đỗ này không cao sang đâu, chẳng qua chúa quên mất những miếng ngon lành ở làng xóm rồi. Nay thần bày cách ninh "mầm đá", chẳng thể đun được nhừ, đợi đến bao giờ cũng không có thể ăn được. Chúa cứ ngồi cho bụng thật đói, miệng thật thèm, bấy giờ chỉ cần lấy lưng cơm với món "đại phong" xoàng xĩnh này, chúa thấy ngon miệng.

- Chúa Trịnh bừng tĩnh trước một sự thật ngay bên mình... Chúa đứng dậy, cảm ơn Trạng, ra về.

BẦU TRỜI TRONG TRẺO

ôi có một sở thích kỳ quặc, đó là nói chuyện với bầu trời vào những buổi sáng tinh khôi quỳ gối bên cửa sổ và trong đôi tay đeo găng là tách trà, khói bốc nghi ngút. Người ta nói vào lúc bầu trời quang đãng sau cơn mưa hãy ước nguyện một điều gì đó ở hiện tại, trong tương lai sẽ có nét vẽ của hạnh phúc. Tôi tin vào điều này. Chị hai mắng tôi ấu trĩ, suốt ngày mơ với mộng nhưng tôi phớt lờ sự châm chọc của chị. Tôi nheo mắt nhìn vòm trời và thì thầm. Mình muốn có một người bạn, ngồi bên nhau như thế này và đoán xem những áng mây kia sẽ trôi về hướng nào. Mình muốn có một người bạn, sẽ uống trà sen do chính tay mình pha. Mình muốn có một người bạn, đơn giản là ở bên mình những lúc mình buồn.

Và rồi Duy xuất hiện khi mùa thu vừa gõ cửa. Cậu đến mang theo cả một bầu trời dịu ngọt và chiếc chuông gió lá phong lung linh cho ngày đầu hai đứa gặp nhau. Tôi khoe ngay với chị hai, chỉ cần có niềm tin thì điều kỳ diệu sẽ đến. Chị lại cốc đầu tôi. "Hâm à, vẫn chưa tỉnh mộng sao?"

"Thế chị lý giải vì sao Duy đến ngay khi em vừa ước nguyện xong?" Tôi gân cổ.

"Ngẫu nhiên thôi." Chị hai thè lưỡi trêu tôi. Tôi giận dỗi không thèm nói chuyện với chị suốt cả tuần đồng nghĩa với việc cả tuần nay chị không được uống trà sen, loại thức uống mà chị khoái nhất. Chị bảo. "Tao tự làm." Và tôi đoán chị không tài nào pha được hương vị thơm ngon mà chỉ có tôi mới có bí quyết ngay cả ông nội tôi là người sành về trà cũng chưa chắc pha ngon bằng tôi.

Duy là hàng xóm nhà tôi, vừa chuyển đến cách đây ba hôm. Ngày đầu tiên tôi khoác áo lông dày sụ đứng bên này ngó sang trông thấy một tên con trai với mái đầu rối xù màu hạt dẻ đang khệ nệ vác những vật dụng vào trong nhà. Ngày thứ hai, tôi vẫn đứng ở bên này, quan sát. Không phải tôi tò mò nhà người ta mà vì trong suốt mười bảy năm qua thì đây là lần đầu tiên hàng xóm cạnh bên nhà tôi là một cậu con trai bằng tuổi mình. Vừa thinh thích vừa lạ lẫm. Bưu phẩm gửi đến. Người đưa thư bấm chuông, cậu bước ra ký tên và nhận hàng. Tôi bỗng thấy có hứng thú với cậu nên đứng thêm một lúc nữa để xem cậu làm gì với gói bưu phẩm đó. Cậu mở ra ngay tức thì, bên trong là một chiếc máy ảnh loại đắt tiền mà tôi hằng ao ước. Cậu vui sướng, nhảy cẫng lên y hệt một đứa trẻ. Tôi nhận ra cậu giống tôi ở điểm này, mỗi lần có người tặng quà, tôi cũng đều nhảy nhót vui mừng như thế. Cậu đưa máy ảnh lên... bầu trời và chụp. Tôi suýt ngất. Hóa ra còn có người kỳ quặc hơn cả tôi.

Ngày thứ ba, mẹ tôi làm ít bánh bảo tôi đem qua biếu nhà kế bên. Tôi ngoan ngoãn vâng lời, vừa tới cổng thì Duy đi đâu đó về, máy ảnh đeo lủng lẳng trước ngực. Nhớ lại hôm qua, tôi không nén được cười, châm chích. "Lần này cậu chụp... mặt đất à?"

Duy mở tròn đôi mắt nhìn tôi, như hiểu tôi nói gì cậu vội cụp mi xuống. Trong đáy mắt ánh lên vẻ xấu hổ. Mà nhìn cậu lúc... thẹn thùng cũng có vẻ dễ thương, tôi thu ngay nụ cười giễu cợt của mình lại vì ngay cả chính tôi cũng có chút... kỳ quái có khác gì cậu đâu. Tôi chìa đĩa bánh về phía cậu. "Mẹ bảo tớ đem qua biếu nhà cậu, chúng ta là hàng xóm mà."

Duy nhận đĩa bánh, đầu hơi cúi rồi mở cổng vào. "Này," Tôi gọi. "Không cảm ơn à, người gì đâu mà bất lịch sự."

Duy quay lại nhìn tôi một cái rồi khép cổng lại, đi thẳng vô nhà. Tôi nghĩ do cậu ngại nên mới không mở lời. Những ngày sau đó, tôi hay chạm mặt cậu ở đầu ngõ. Máy ảnh cầm tay. Thấy tôi cậu không nói gì cũng chẳng chào hỏi, lầm lũi đi. Tôi bước theo sau cậu, cất giọng. "Này, cậu đã chuyển đến đây cũng gần một tháng rồi vẫn chưa thích nghi được sao với lại chúng ta sống sát bên, ra vào gặp mặt, cậu cứ nhìn rồi đi không thấy như vậy là thiếu tôn trọng nhau à?"

Duy vẫn cứ bước, lời nói chẳng khi nào buột ra khỏi cửa miệng. Tôi kéo tay cậu, máy ảnh rớt xuống đất, kêu 'tang' một tiếng. Bề mặt kính trầy xước vài đường nhỏ. Cậu cúi người nhặt rồi chạy một mạch về nhà không kịp để tôi xin lỗi. Sau hôm đó tôi không thấy cậu ra khỏi cổng. Chắc cậu giận tôi nhiều lắm và tôi cũng giận bản thân mình quá vội vàng, hấp tấp, giận mình vì đã vô tình làm hỏng máy ảnh của cậu. Hết sáng rồi chiều tôi đi qua đi lại trong sân, hướng mắt sang nhà bên kia. Duy không bước ra ngoài. Lòng tôi buồn mênh mang, khó tả. Tôi đem cả nỗi buồn ấy vào tận trong bữa cơm tối. Mẹ gặng hỏi, tôi thành thật khai báo. Mẹ buông một câu làm tôi chưng hửng. "Thằng bé bị câm bẩm sinh, con à."

"Dạ?" Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, chén cơm trên tay bỗng trở nên nặng nề.

"Em gái đúng là ngây thơ vô tội vạ, muốn kết bạn với người ta mà chẳng biết gì về người ta." Chị tôi trề môi.

"Người mà thằng bé đang sống cùng chỉ là chú thôi." Mẹ nói tiếp.

"Thế ba mẹ của cậu ấy đâu ạ?" Tôi thắc mắc.

"Ở bên Pháp." Chị trả lời.

Hóa ra đó là nguyên do mà Duy lặng im mỗi khi gặp tôi. Hẳn cậu buồn lắm. Không nói được càng không thể tiếp xúc được với bất kỳ ai, hẳn cậu rất cô đơn. Tôi nghĩ mình cần gặp cậu để nói vài lời. Khi trời vừa hửng sáng tôi sang nhà Duy. Người chú dày dạn sương gió bảo cậu ở trên gác, tôi leo lên. Cậu ngồi quay mặt ra cửa sổ, bên ngoài là khung trời nhiều mây. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao cậu thích chụp bầu trời thay vì phong cảnh. Chúng tôi cùng có chung sở thích. Tôi bước đến ngồi cạnh cậu. Cậu giật bắn mình, chớp mắt lia lịa như muốn hỏi, sao cậu lại ở đây?

Tôi cười khì. "Là chú cậu bảo tớ lên. Xin lỗi, chuyện của cậu... tớ biết hết rồi, tớ... tệ quá." Tôi cứ úp mở, chưa bao giờ lại cảm thấy khó nói thế này, chợt nhìn thấy chiếc máy ảnh, tôi hỏi. "Cái đó..." tôi chỉ tay.

"Tớ sửa rồi, giờ thì có thể chụp được." Duy dùng các ngón tay để trả lời.

May mà tôi đã lên mạng tìm hiểu và học một khóa ngắn hạn về ngôn ngữ cử chỉ ở nhà Văn hóa thanh thiếu niên nên tôi hiểu được cậu nói gì. Trò chuyện một lúc, đàm thoại với cậu bằng thứ ngôn ngữ cử chỉ ấy, tôi hiểu ra thế giới trong câm lặng không quá đáng sợ như tôi vẫn nghĩ. Mà ngược lại tôi thấy Duy là một cậu bạn hết sức thú vị, ngọt ngào và trong trẻo. Điểm đặc biệt ở cậu là cậu có thể gọi tên, cảm nhận từng mùa qua bầu trời chứ không phải qua ngày tháng. Ví như bầu trời vào mùa thu xanh ngắt, mát dịu với từng cụm mây trắng hồng bềnh bồng trôi về một phía. Lá vàng chênh chao trước gió. Không gian càng thêm phần sâu lắng, an yên khiến người ta chỉ muốn nằm nhà nghe Wake Me Up When September Ends.

Một thời gian sau, tình bạn hai đứa càng thêm gắn bó. Duy tặng tôi chiếc chuông gió, cậu bảo là quà ra mắt cho ngày đầu gặp gỡ dù bây giờ đã là tháng thứ hai kể từ ngày cậu đến sống chung khu phố với tôi.

"Sao lại tặng tớ chuông gió lá phong?" Tôi hỏi, tay mân mê những chiếc lá đã nhuộm màu đỏ ối.

"Vì sắp sang đông rồi, tớ muốn níu giữ mùa thu về bên mình thêm vài ngày ngày nữa." Duy cười hiền, ra dấu bằng những ngón tay.

"Có chuông gió lá phong, vậy thì ngày nào cũng là mùa thu rồi." Tôi nói, không giấu môi cười.

Mỗi sáng tôi đều được đánh thức bởi âm thanh leng keng từ những hạt cườm đính trên chuông gió. Đập vào mắt tôi là những chiếc lá phong bay chấp chới bên khung cửa trong làn gió se sắt. Và tôi chợt nghĩ đến khuôn mặt rạng rỡ của cậu, cứ ngỡ mùa thu còn mãi.

FF14 RMT

『LoL』教育プログラム実施!元アメフト日本代表コーチがLJL出場チームに指導

ライアットゲームズは、『リーグ・オブ・レジェンド(League of Legends)』の日本リーグ「League of Legends Japan League 2017 Spring Split」出場チームを対象にした教育プログラム「第3回 Player Training Session」を2月25日に実施しました。

「Player Training Session」とは、LJL出場チームを対象に実施される教育プログラム。ライアットゲームズによれば、プロプレイヤーとしての心技体向上だけでなく、その後の人生においても通用するスキルを身につけるきっかけにする事を目指しているとのこと。

第3回目となる今回は、アメリカンフットボールの日本代表コーチを務めた経験を持つ松場俊夫氏を迎え「チームの現状理解」と「理想のチームを描く」ことを目標に、ワークショップを実施されました。プレイヤーだけでなく、コーチ、マネージャー、オーナーが参加し「共通目的」「協働意思」「コミュニケーション」の重要性を体験。さらに、様々な議論や討論を通じて各メンバーがチームの現状や目標を再認識することにより、お互いの想いを理解、共有しました。

『Fortnite』PvPモード「Battle Royale」やPvEモードの違いとは?現時点の情報まとめ

2011年のSpike Video Game Awards 2011にて発表された、Epic Games開発のカートゥーン調のグラフィックとタワーディフェンス+ビルド要素を組み合わせた、Unreal Engine 4採用のゲームです。本作の初出は前述のように2011年と古く、当初は2013年にオープンベータを予定。しかしながら、新たな情報が出てきたのが2014年で、当時はタワーディフェンス要素を重点に置いていました。

オンラインテストが2014年の12月から実施、第2回目となるテストも2015年に開始されています。クローズドベータへと段階を進めようとしたのが2015年後半で、その間にEpic Gamesが以前買収したデベロッパーのPeople Can Flyが再独立するなど、会社としての大きな変化が起きています。

早期アクセス段階へ移行したのが2017年のE3で、2017年7月25日から開始しています。新たにFree-to-PlayのPvPゲームモードとして「Battle Royale」を実装したのが同年9月26日です。このゲームモードは大きな人気を博し、初日だけで100万人のプレイヤーが参加。同年10月12日にはプレイヤー数が1000万人を超えたと発表しています。

『ARK:Survival Evolved』実況生放送番組が近日放送―声優の野水伊織らプレイ

スパイク・チュンソフトは、2017年10月26日発売予定のオープンワールド恐竜サバイバルアクション『ARK:Survival Evolved』の実況生放送を発売前日の2017年10月25日より実施すると発表しました。

番組を放送するNGCは、「ニコニコ生放送」と「FRESH!」で生放送しているゲーム実況番組。今回は声優の野水伊織さんと、ゲームタレントのえどさん”が『ARK:Survival Evolved』を実況プレイ。ゲームの発売後には50人の大規模マルチプレイも予定しているとのことです。

『STAR WARS バトルフロント II』シングルプレイにフォーカスした海外向け映像

エレクトロニック・アーツは、PS4/Xbox One/PC向けアクションシューター『STAR WARS バトルフロント II(Star Wars Battlefront 2)』のシングルプレイモードのトレイラーを海外向けに公開しました。

この映像には、「スター・ウォーズ エピソード6/ジェダイの帰還」とエピソード7である「スター・ウォーズ/フォースの覚醒」の間で起きた歴史的な事件が、銀河帝国軍特殊部隊「インフェルノ隊」の隊長アイデン・ヴェルシオの視点でドラマチックに描かれています。さらに、実写映画シリーズのキャラクター達も登場。ファンの期待感も高まるような描写になっています。

『CS:GO』あの定番マップが全面リニューアル―「Dust2」正式配信開始

Valveは、同社の人気FPSCounter-Strike: Global Offensive』において、『Counter-Strike』時代から長年愛され続けてきたマップ「de_dust 2」をリニューアルした「Dust2(Dust II)」を配信しました。

このマップは正式配信前に行われていたベータテストでのフィードバックを参考にさらなる調整が加えられたもの。全体のリニューアルの目的としてはプレイヤーの見やすさの向上やカバーの位置調整、グラフィックの現代化等が挙げられています。